(Trong công việc, nhiều lúc mình cô độc bởi một đám tay chân. Hãy sống thực với trách nhiệm của mình)
Giữa đồng không mông quạnh,
Dưới nắng cháy mưa tuôn,
Trên bùn nhơ ẩm ướt,
Chung quanh chẳng bóng người.
Có tai chẳng được nghe,
Có miệng chẳng được nói,
Một mình chỉ một mình.
Nhờ gió thoảng mây bay,
Đôi tay gầy phất phất,
Đuổi đi loài ác điểu,
Xua tan lũ chim đen.
Bù nhìn, hỡi bù nhìn.
Nhiều người coi thường mi
Điều đó có là chi
Sống thực với chính mình.
NvT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét